Mà là sống đời sống Hướng đạo, dù ở đâu, dù lúc nào cũng vậy. Khi Đội em tiến bộ về công việc hay hoàn toàn về kỹ thuật, em chớ tưởng thế là đủ. Phải làm thế nào cho các Đội sinh em thành những Hướng đạo sinh chân chính. Đấy mới là điều cần. Đành rằng, nếu Đội em là một Đội “cừ” thì chắc là các Đội sinh em là những Hướng đạo sinh chân chính cả. Nhưng anh muốn lưu ý em là đừng có thỏa mãn khi thấy các Đội sinh vui hăng, khi được phụ huynh khích lệ, khi cả toàn Đội đều hăng hái.
Vậy
muốn cho các Đội sinh em sống đời sống Hướng đạo hoàn toàn thì phải cần những
gì?
Muốn thế có hai đích mà em nên theo :
- Chơi đầy đủ trò chơi Hướng đạo.
- Luyện tinh thần hào hiệp, trung thành, ưa giúp ích và nhiệt tâm truyên giáo.
Trò
chơi ở cảnh thiên nhiên giúp cho tinh thần càng mở rộng và các đức tính càng nảy
nở ra. Những cuộc thi ở Đội, những buổi họp Đội, trại Đội, Nghề chuyên môn của
Đội cũng giúp vào sự đào luyện tinh thần các Đội sinh. Những điều mới mẻ, những
điều kỳ lạ mà chúng tìm thấy ở cảnh thiên nhiên khai hóa trí óc chúng, chúng ta
càng khỏe về xác thịt cũng như khỏe về tinh thần.
Tất
cả những điều trên thực hiện trong hoàn cảnh, trong không khí Hướng đạo.
Hướng
đạo tập cho trẻ em quan sát tận mắt những điều chúng cần biết để có thể sau này
nói rõ những điều đã thấy.
Hướng
đạo lại còn trừ bỏ những tật xấu bằng cách làm nảy nở những tánh tốt. Hướng đạo
làm tay của trẻ khéo léo hơn để làm cho tâm hồn nó trong trắng hơn.
Hướng
đạo nhận trẻ với tất cả tánh tốt, nết hay của trẻ để huấn luyện trẻ về mọi
phương diện. Hướng đạo cố thỏa mãn tất cả những đại nguyện, những sở thích, những
năng khiếu của các em để hướng các em theo gương Đấng Chí Tôn.
Em
có thấy rằng “trò chơi thích thú” ấy là phương tiện để rèn luyện tâm hồn cao
thượng không ? Em cần hiểu rõ điều đó vì em phải sống cuộc chơi ấy, phải chứng
minh điều ấy và đôi khi phải nói điều ấy.
Một
câu hỏi: Tại sao Hướng đạo là một trò chơi, một trò chơi lớn. Một trò chơi
thích thú ?
Có
phải làm cho các em tự giáo huấn lấy một cách vui vẻ không?
Không ! cốt để làm
cho các em hiểu rằng tự huấn luyện mình là một việc vui thích và để cho các em
hưởng hạnh phúc được tự rèn luyện về mọi mặt, mỗi ngày mỗi khá hơn lên. B.P. đã
nói: “Các anh mỗi ngày cần mỗi tiến bộ, vui sướng biết bao !”.
Đối
với những người không tin những điều nói trên. Em có thể trả lời thẳng thắn rằng
: “Kinh nghiệm đã chứng minh điều đó”.
Chúng
ta sẽ thấy điều đó không phải là ảo tưởng.
Em
bé đến, bỡ ngỡ trong đời.
Đó
là trang giấy đã viết một ít rồi cần phải đọc kỹ.
Đó
là một tờ giấy trắng: cần viết lên trên.
• Trang
giấy đã viết rồi. - Em Đội trưởng phải tìm biết mầm tốt trong người em ấy,
những sở thích của em, những nỗi lo âu, những ước muốn, sức khỏe của em, và cả
những mầm thói xấu mà em phải trừ bỏ lần đi, vì đó là kẻ thù của Đội trưởng.
• Trang
giấy trắng. - Em phải viết trên ấy và tập cho em ấy tự mình viết lấy vì Hướng
đạo là tự tập lấy tính tình cho mình với sự giúp đỡ và lời khuyên nhủ chỉ bảo của
các huynh trưởng.
Điều
quan hệ là em phải hiểu rõ em Đội sinh ấy. Đây là một cuộc thám du dài lâu của
Đội trưởng. Em sẽ tìm thấy luôn luôn những điều mới lạ trong tâm hồn của em ấy.
Em sẽ dùng những điều khám phá được để làm lợi cho việc tiến tu của các em. “Biết
bao nhiêu năng lực đã bị xài phí vì không ai biết để hướng dẫn hay vì anh Trưởng
đã vụng về, đã bỏ mất cơ hội hay làm hỏng việc”.
Muốn
thành công trong công việc ấy, anh xin tặng em những bí quyết này :
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét